“Cậu đẹp lắm, thông minh lắm, và tớ đau lòng khi thấy cậu không tin rằng mình đủ tốt.
Chúng mình phải luôn phi thường, nhưng bằng cách nào đó, lúc nào cũng làm sai.
Chúng mình phải thon thả, nhưng không được quá gầy.
Không bao giờ được nói rằng mình muốn gầy, mà phải nói rằng mình muốn khoẻ mạnh. Nhưng rốt cuộc, vẫn phải gầy.
Con gái chúng mình phải có tiền, nhưng không được mở miệng đòi hỏi. Vì như thế là thực dụng, là thô lỗ.
Phải làm sếp, nhưng không được quá cứng rắn.
Phải biết dẫn dắt, nhưng không được làm lu mờ ý tưởng của người khác.
Phải yêu việc làm mẹ, nhưng không được suốt ngày nhắc đến con cái.
Phải có sự nghiệp, nhưng vẫn phải quan tâm, chăm sóc mọi người xung quanh.
Phải chịu trách nhiệm cho cả những lỗi lầm của đàn ông - một điều vô lí đến mức không hiểu nổi. Nhưng nếu lên tiếng, con gái chúng mình sẽ bị nói là lèm bèm than vãn.
Con gái chúng mình phải xinh đẹp để đàn ông ngắm, nhưng không được quá xinh đẹp đến mức khiến họ dao động hay làm phụ nữ khác cảm thấy bị đe doạ.
Phải là một phần của ‘tình chị em’, nhưng cũng phải luôn nổi bật.
Phải luôn biết ơn, nhưng không được quên rằng cuộc sống xã hội này vốn đã không công bằng. Nên phải vừa chấp nhận điều đó, vừa tỏ ra biết ơn như một lẽ đương nhiên.
Không được già đi, không được hỗn láo, không được khoe khoang, không được ích kỉ, không được vấp ngã, không được thất bại, không được sợ hãi, không được làm trái quy tắc.
Sống làm con gái thực sự rất khó, rất nhiều mâu thuẫn, nhưng chẳng có ai động viên, ghi nhận hay nói lời cảm ơn cho
những gì chúng mình làm.
Và hoá ra, không chỉ là con gái chúng mình làm sai mọi thứ, mà mọi thứ còn là lỗi của con gái chúng mình.
Mình mệt mỏi khi phải chứng kiến chính mình và từng người phụ nữ quanh mình tự làm tổn thương, méo mó chính
bản thân chỉ để được chấp nhận.
Nếu ngay cả một con búp bê Barbie - thứ chỉ đại diện cho một người phụ nữ - cũng bị ràng buộc bởi tất cả những điều này, thì mình thật sự chẳng biết phải nghĩ gì nữa.”
- Gloria nói với Barbie, Barbie (2023)